Mấy ngày nay nhà có việc nên biết được cuộc tranh luận giữa các bác sĩ và Báo Một Thế giới này hơi muộn. Đọc qua một số thông tin, có vẻ như vụ việc mang hơi hướng của một vụ bạo hành nhân viên y tế.
Về mặt nguyên tắc y khoa, khi muốn điều trị nhiễm trùng, việc dẫn lưu ổ nhiễm trùng là yêu cầu bắt buộc và có tầm quan trọng quyết định sự thành bại của điều trị. Theo nguyên tắc đấy, bệnh viện Củ Chi đã hoàn toàn đúng khi thực hiện cuộc mổ dẫn lưu mủ thận cho người bệnh này. Không hiểu bệnh nhân và nhà báo dựa vào đâu mà kết luận việc thiếu máu nuôi dẫn đến phải đoạn chi của bệnh nhân này là do cuộc mổ dẫn lưu mủ gây ra?
Là một bác sĩ phẫu thuật, đã từng xử lí nhiều trường hợp “thập tử nhất sinh” như thế này, đã từng không phân vân, tính toán, chỉ biết đặt mạng sống của bệnh nhân lên trên hết giống như các bác sĩ ở Củ Chi khi cấp cứu cho bệnh nhân này, tôi rất đồng ý với ý kiến của bạn Bùi Đức Thịnh.
Trường hợp này rất giống với vụ kiện nổi đình đám của tôi trước đây. Bác sĩ làm tốt, cuộc mổ không biến chứng (không biết hồi đó bệnh viện Củ Chi có miễn giảm phí cho bệnh nhân không, nếu có thì giống hệt như ca của tôi luôn), cuộc mổ còn giúp ích nhiều cho bệnh nhân, nhưng lại bị kiện, và bị báo chí đưa lên, giống như tội đồ.
Tôi đã từng gặp phóng viên Hồ Quang vài lần, và hình như trong lần gặp gần đây nhất tôi có nghe loáng thoáng về ca bệnh này (nhớ không rõ lắm). Phóng viên Hồ Quang cũng đã có lần tham khảo ý kiến tôi về những ca bệnh thuộc lĩnh vực chuyên môn của tôi mà anh ấy định đăng. Như vậy, có khả năng là anh ấy cũng đã tham khảo ý kiến chuyên môn trước khi viết những bài này.
Vậy thì tại sao lại có một bài viết thiếu khách quan như vậy? Tôi không đồng ý với ông Lê Ngọc Thịnh khi cho rằng “PV của MTG đã tìm hiểu và đưa thông tin đa chiều, không phiến diện”. Là một Tổng Biên tập báo mà khẳng định rằng phóng viên của mình đưa thông tin đa chiều, không phiến diện khi đặt tựa bài báo là “Mổ sạn thận, bác sĩ làm bệnh nhân tàn phế” khi chưa có kết luận của Hội đồng khoa học thì không biết có xứng với cái chức danh Tổng Biên tập hay không? Chưa kể là nghe nói ông còn là Giáo Sư Tiến sĩ gì đó nữa?
Trở lại chuyện bài báo viết thiếu khách quan. Không biết có ai tư vấn cho phóng viên Hồ Quang hay không, và người đó là ai? Hay lại là người đâm sau lưng giống như trường hợp của tôi. Như nhiều ngành khác, trong ngành y cũng có những kẻ mang học hàm, học vị, nhưng để duy trì sự độc tôn của mình, hoặc vì những lí do khác, họ sẵn sàng đâm sau lưng đồng nghiệp, hoặc mượn gió bẻ măng. Nếu thực sự có một nhà tư vấn như vậy, mong rằng Báo Một Thế giới và phóng viên Hồ Quang nhanh chóng tỉnh ngộ, đừng để người khác lợi dụng mình, và đừng để mất uy tìn của mình trước cộng đồng y khoa.
Một vấn đề khác tôi muốn đặt ra với các bệnh viện, cũng như tất cả nhân viên y tế. Chúng ta là những người chỉ biết ăn học, nói theo kiểu dân gian là những con mọt sách, ít hiểu được những lắt léo của cuộc đời. Chỉ một số ít trong chúng ta là đủ tinh ranh, nhưng thường họ lại không đứng chung hàng ngũ với chúng ta. Chúng ta rất dễ bị tổn thương khi phơi nhiễm trước những trò gian xảo trong cuộc đời. Biết như vậy, đôi khi chúng ta, với bản tính an phận của mình, chấp nhận thua thiệt để được bình an.
Và chúng ta chấp nhận trả tiền theo đòi hỏi của những kẻ tống tiền chúng ta, để họ buông tha chúng ta. Nhưng chúng ta không đủ sự tinh ranh để ngăn chặn sự khốn nạn của người đời, khi họ được đằng chân, lân đằng đầu. Do vậy, nếu các bạn thật sự muốn yên thân, hãy tìm cho mình một luật sư đủ tinh ranh để hạn chế bớt những tác động của sự khốn nạn của người đời lên cuộc sống của các bạn.
Đến đây thì có thể nói, bài báo này chính là một dạng bạo hành nhân viên y tế. Giá như chúng ta có một Y sĩ đoàn, hay một Công đoàn độc lập bảo vệ quyền lợi cho chúng ta. Giá như, lại giá như...
Chính chúng ta phải chui ra khỏi lớp vỏ an phận, chính chúng ta phải tự cứu lấy mình. Hãy chung tay chống bạo hành nhân viên y tế.
Bác sĩ Võ Xuân Sơn