Nấc cụt

Một ngày trời nóng, tại một công viên, chàng trai đang thu hết can đảm thốt lên lời tỏ tình đầu tiên với người con gái. Hơi thở dồn dập, chàng bấu hai bàn tay vào nhau, đứng sát vào bên nàng thêm chút nữa... thêm chút nữa. Thời gian lúc đó hình như ngưng đọng lại. Chàng nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, nghe miệng mình lắp bắp: "Anh... yêu...". Người con gái nhắm mắt lại, đầu hơi ngửa ra phía sau cho mái tóc dài đen nhánh xõa bay theo làn gió, chờn vờn vuốt ve chiếc eo thon thả. Nàng cũng thở mạnh, lắng nghe từng tiếng thì thầm thốt ra từ đôi môn run rẩy của người yêu. Nàng kiên nhẫn chờ đợi âm điệu cuối cùng của ba chữ muôn đời mầu nhiệm đó thì chợt..."ắc", một tiếng động lạ tai xuất hiện. Nàng giật mình, mở choàng mắt dậy, dáo dác nhìn chung quanh tìm nguyên nhân của tiếng động lạ lùng phát ra đúng vào giây phút thiêng liêng huyền diệu này.

Chẳng có gì ngoài tiếng gió, tiếng xào xạc của các cành lá chạm vào nhau. "Có lẽ mình nghe lầm" - người con gái thầm nhủ. Nàng một lần nữa nhắm mắt lại, đợi chờ âm vang cuối cùng của ba chữ "anh yêu em", bài kinh kệ muôn đời của những người tình đang thắm thít yêu nhau. "Ắc" - tiếng động lần này rõ ràng phát ra từ cổ họng của chàng trai và chàng đỏ mặt, lúng túng... Không lạ lùng gì cả, người con trai đang bị chứng nấc cụt.